CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 ĐỜI SINH VIÊN KHỔ NẠN


Phan_8

“Em đúng là học sinh ngoan của tôi.” Vũ Đạo tỏ vẻ hối hận như kiểu ‘gieo nhân nào gặt quả nấy’, “Tôi nói này ‘không cho thầy biết’….”

“Đừng gọi em là ‘không cho thầy biết’, em tên là Vưu Dung!”

(Chú thích người dịch: Ở chương 2, khi VĐ hỏi tên VD, bạn này đã nói câu ‘Không cho thầy biết’ nên VĐ coi đây là tên VD luôn)

“Nhưng lần đầu tôi gặp em, lúc tôi hỏi em tên gì, rõ ràng em nói với tôi là, em tên là ‘Không cho thầy biết’ mà!”

“Không nói linh tinh với thầy nữa! Thật ra ấy, em suy nghĩ rồi, lí do tại sao bài trống này của em không được thông qua, là bởi vì em không mang theo trống, không phải thầy cũng là một tay trống sao? Sao không cho em mượn trống dùng một lúc đi.”

Cả người Vũ Đạo run bắn, sau đó nói cho có lệ: “Tiết mục này thôi bỏ qua. Em nghĩ cái khác đi.”

“Em chỉ biết một bài này thôi!” Có thích không đây, không thích thì khỏi đi!

Vũ Đạo đột nhiên đấm tay trái vào tay phải của mình, giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, “Suýt nữa thì quên, lần này chương trình Trung thu hình như có một giải thưởng cho tiết mục đặc biệt, phần thường hình như là….”

“Là gì cơ?” Có phần thưởng là có động lực rồi…

“Hình như là máy vi tính gì gì đó thì phải.”

A… đúng là máy vi tính mà tôi đang muốn mua!! Không được, nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhất định phải mời mẹ ra tay. Tôi vội vàng nói với Vũ Đạo: “Thầy đợi chút để em đi gọi cuộc điện thoại đã, để xem nhà em còn có tiết mục gia truyền nào không!” Lúc đưa tay lấy di động ra, nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Vũ Đạo, đột nhiên tôi có dự cảm không được tốt, hình như mình trúng bẫy thì phải.

“Mẹ à, hôm nay con muốn về nhà.”

“Lại làm sao vậy? Không phải mẹ đã phái bao nhiêu người đến an ủi con rồi sao.”

“Không phải, con muốn thừa hưởng chút tuyệt học của gia đình ta từ mẹ.”

“Con không có cái thiên phú ấy đâu.”

“Nhưng mà thầy giáo không cho con ra khỏi chương trình.”

“Gọi thầy giáo của con ra đây, tân sinh viên cũng có đến mấy nghìn đứa, dựa vào cái gì mà không cho con ta ra khỏi chương trình, để mẹ nói chuyện với thầy con một chút.” (Khẩu khí cực kỳ ngang tàng.)

“Được… của thầy này.” Tôi đưa di động cho Vũ Đạo, ha, cuối cùng mẹ cũng bị tôi nói cho một vố rồi.

“Hửm!? Thầy giáo luyện chạy cự li dài sao, đi đến đúng là nhanh thật đấy… Vưu Dung nhà tôi chắc chắn đã làm phiền thầy rất nhiều rồi” (Giọng nói khách sáo thân thiết)

Trời ơi… giọng của mẹ thay đổi còn nhanh hơn cả quạt điện.

“Cháu chào bác!”

“Gọi mẹ là được rồi!”

Vũ Đạo sững người, liền sau đó lập tức cười nói, “Vâng ạ!”

“Đúng rồi, phiền thầy cho tôi hỏi thăm chuyện này, cuối cùng là đứa nào đầu têu gọi Vưu Dung nhà tôi là ‘ngực to’ vậy? Tôi xem xem nó có xứng với con gái tôi không.” Không đợi Vũ Đạo trả lời, tôi xông lên hét vào điện thoại: “Mẹ hỏi ngay việc chính cho con!!”

“À, thế chương trình kia là thế nào? Dựa vào cái gì mà bắt bọn tôi phải lên diễn?” (Đột nhiên giọng điệu lại trở nên vô cùng ngang tàng.)

“Chương trình đêm hội trung thu của trường, tiết mục được giải sẽ có quà.” Vũ Đạo nhã nhặn đáp.

“Vậy cơ à, chúng tôi nhất định tích cực hưởng ứng hoạt động của nhà trường. (Đột nhiên cực kỳ niềm nở) Thầy à, có cơ hội thì đến nhà tôi ăn cơm nhé.”

“Vâng, nhất định là thế.”

“Kêu Vưu Dung nghe điện đi.”

Vũ Đạo đưa điện thoại lại cho tôi, tôi liền nghe thấy mẹ nói: “Mau về đây, có phần thưởng đấy, không có thiên phú cũng phải học! Tút… tút…” Điện thoại đã bị mẹ tôi ngắt mất rồi.

“Cuối cùng mẹ chúng ta nói gì vậy?” Vũ Đạo cười tủm tỉm hỏi khiến tôi chỉ muốn đập anh ta một trận.

“Không cho phép thầy gọi mẹ tôi như vậy! Tôi đi về chuẩn bị tiết mục đây, tuần tới sẽ đến báo cáo!”

“Vậy còn chuyện mẹ chúng ta bảo tôi về ăn cơm thì sao?” Tôi không để ý đến lời lẽ của Vũ Đạo, đi trước đã.

Vội vàng chạy về nhà, gặp được bác Trương ở trước cửa, tôi chào, bác Trương vừa thấy tôi thì cười, lộ ra mấy cái răng thưa, bà ôn tồn nói: “Nhìn xem đứa nhỏ này càng ngày càng xinh đẹp này, càng lớn càng giống Triệu Bản Sơn rồi!”

Bà ơi tiêu chuẩn xinh đẹp của bà có phải có chút… sau này tốt nhất bà đừng khen cháu nữa, cháu sẽ bị kích động đấy!

Vừa bước vào nhà đã thấy mẹ đang gõ trống, nghe kĩ thì cũng không có gì khác biệt so với bài mà tôi biểu diễn. Lúc này bố tôi cũng vừa đi mua rau về, ông liếc nhìn hai mẹ con tôi một cái, rau vẫn còn chưa kịp mang vào nhà bếp thì đã bị ném xuống đất, ông căng thẳng nói: “Hình như tôi quên mua trứng rồi.” Sau đó lập tức ra khỏi cửa, tốc độ bỏ đi cứ như là muốn tránh động đất cấp năm vậy.

Mẹ bảo tôi hát bài trống một lần, bà nói tôi hát vẫn còn tạm chấp nhận được, có điều vẫn chưa học được vài phần phong thái của bà, vậy nên cảm giác thiếu mất linh hồn. Cũng phải, mẹ hát không những có thể ép bố, một người tốt bụng như thế đi theo điều ác như trôi trong dòng nước, mà còn có thể tiêu diệt chuột và côn trùng trong phạm vi lớn, trình độ của con cùng lắm cũng chỉ là hù dọa đám bạn học và bạn bè thôi. Nhớ lại năm đó khi tôi còn rất nhỏ, ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, một màn trống của mẹ đã khiến tôi được thưởng thức cảnh gián chuột khắp nhà chuyển đi cực kỳ rầm rộ. Từ ngày đó trở đi, con thán phục mẹ vô cùng mẹ ạ! Có điều nghĩ lại thì đến sinh vật như Tiểu Cường (con gián, người dịch chú thích) còn không thể chịu đựng được sóng siêu âm của mẹ, thì tôi và bố là ‘iron man’ mạnh mẽ như thế nào chứ!

Chẳng bao lâu, bố tôi ló đầu vào nhà, ông vội vàng khuyên mẹ con tôi làm cơm trước đã, ăn cơm xong rồi tiếp tục thảo luận. Sau bữa ăn, mẹ tôi lại đề nghị để tôi hát cùng với Vũ Đạo, tôi bất mãn nói: “Ý kiến này không mới mẻ lắm! Con cam đoan là không giật được giải! Không giật được giải thì chẳng bằng không biểu diễn nữa!”

“Được, vậy con nhảy vòng lửa đi, màn này mới đấy!”

Chúng tôi đúng là mẹ con rồi! Có điều mẹ đạo hạnh cao hơn tôi, tôi cùng lắm chỉ đề nghị cho thỏ nhảy qua vòng lửa, còn mẹ thì bảo tôi nhảy! Đột nhiên liếc thấy con chó đang nhắm mắt ngủ trong góc nhà, (Bây giờ ở nhà tôi, tên của chó chỉ gọi là chó, lúc còn nhỏ thì gọi là chó con, đợi lúc nó già sẽ đổi thành chó già.) mắt tôi vừa lóe len vẻ tham lam thì con chó đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ, dựa vào trực giác của mình, nó chạy trốn mất dạng. (Chó: Sống chung với hai mẹ con như vậy, không có chút bản năng và lực quan sát nhanh nhạy thì không sống nổi đâu!)

“Con nhìn con đi, đúng là không biết nghe lời, giống như bố con vậy! Nếu như con muốn giống mẹ, vậy thì đứng ngâm thơ đi, bốn câu sai ba câu, như vậy cũng có thể giành giải đấy!” Mẹ chì chiết nửa ngày, cuối cùng dần mất kiên nhẫn với đứa con gái không có tài nghệ này.

“Con không giống bố, chẳng lẽ giống người qua đường Giáp sao?” Tôi cũng có chút chán nản.

Bố ngồi xem báo trên sô pha thích thú mỉm cười với tôi, nói phụ họa: “Đúng, không giống tôi thì giống ai? Con gái ngoan!”

Lời nói vừa dứt, tôi cũng cười lại với bố, tiếp tục nói: “Con không giống người qua đường Giáp, mà giống người qua đường Ất!”

Tờ báo trong tay bố rơi xuống đất, ông vừa từ từ nhặt nó lên vừa nói: “Mẹ con hai người tiếp tục bàn bạc đi. Làm ơn đừng để ý đến tôi.” (Chuyện của hai mẹ con họ tôi ngàn lần không thể tham gia, không cẩn thận sẽ bị ngộ thương. Các bạn học ạ, bác không xứng đáng với lòng tin của các cháu rồi, mặc dù các cháu hiểu bác không quản nổi mẹ của Vưu Dung, nhưng thực sự là cả Vưu Dung bác cũng không quản nổi rồi!)

Bố tôi dựng tờ báo lên, dần dần, cả khuôn mặt ông bị che lại phía sau tờ báo.

Nghiên cứu cả một buổi tối, những tiết mục của đoàn xiếc gần như chúng tôi đã nghĩ đến một lượt, mẹ tôi thậm chí còn muốn tôi diễn tiểu phẩm, nhưng mới nghĩ đến bác Trương và Triệu Bản Sơn, có chết tôi cũng không chịu diễn. Ngay cả chương trình ‘May mắn 52’* mẹ tôi cũng không bỏ qua, aiz. Trước khi ngủ cuối cùng mẹ cũng hoàn thành cho tôi một tiết mục mà bà đã từng biểu diễn trước đó. Mặc dù tôi vẫn rất không hài lòng, nhưng một đứa không có năng khiếu như tôi cũng chỉ có thể như vậy thôi.

(May mắn 52: một cuộc thi giải trí trên truyền hình của người TQ)

Chương 15: Tỏ tình bị từ chối

Tiết học mười giờ sáng ngày thứ hai, trước khi lên lớp tôi nhìn thấy Viên Duyệt từ xa, nhưng cậu ấy vừa thấy tôi đã lập tức nhanh chóng bước vào lớp, khiến lòng tôi không khỏi buồn phiền. Chẳng lẽ tôi tỏ tình với cậu ấy ngày Chu Lễ đến, cậu ấy cho rằng tôi tùy tiện tỏ tình nên thấy tức giận sao? Tiết học đầu tôi cứ thấy buồn bực không vui, sau khi tan học Viên Duyệt lại vội vàng rời đi rất nhanh cùng với bạn học, giống như sợ lúc chỉ có một mình, cậu ta sẽ bị tôi OOXX vậy. Khó chịu!

Sau khi hết tiết, tôi và Tiểu Dư cùng đi đến bệnh viện của trường. Bác sĩ Trương khám lại chân cho tôi trước, sau khi chuẩn đoán cẩn thận, anh ta ân cần nói: “Tiểu Dung, sau này nhớ là không nên mua giày cao gót chất lượng kém ở vỉa hè nhé, nhất là em còn vừa mới bắt đầu đi, như vậy rất dễ bị bong gân đấy. Không phải tôi nói giày đắt thì nhất định sẽ tốt, nhưng những đôi giày tương đối đắt được làm khá phù hợp với đường cong của chân, đi lên tương đối êm chân.”

“Bác sĩ Trương, anh thạo thật đất!”

Bác sĩ Trương gỡ mắt kính ra, cay đắng nói: “Đây là bài nhập môn tình yêu mà. Ngoài ra, từ kiểu dáng và kích cỡ của đôi giày mà đàn ông tặng phụ nữ, cũng có thể đoán ra được tính cách sở thích và khuynh hướng tình dục của anh ta, vân vân.”

Tôi và Tiểu Dư nghe đến đây thì mắt sáng lên như trộm, chợt thấy bác sĩ Trương dừng lại một chút rồi thong thả nói: “Cái này ấy, là bản cao cấp, tạm thời không truyền ra ngoài.”

Tôi và Tiểu Dư cùng thất vọng thở dài một tiếng, bác sĩ Trương lại nói với tôi: “Người ta có người tặng giày nên nóng lòng muốn biết, em không có ai tặng, sao mắt chớp sáng thế? Không phải tôi đã khám qua mắt cho em rồi sao?”

Em nói này bác sĩ Trương, mặc dù chuyện đúng là như vậy, nhưng anh cũng không cần phải nói ra mà, đúng là khiến người ta tổn thương mà! Bị bác sĩ Trương nhìn thấu làm tôi chán nản không thôi, nhưng thấy sau khi bác sĩ Trương nhìn kĩ mặt tôi lại nói: “Có điều tới đây có thể em sẽ gặp vận may, có quà và thu hoạch bất ngờ đấy.”

Chẳng lẽ là tiết mục của mẹ đặt giải?! Lòng tôi lập tức chuyển buồn thành vui.

“Nói không chừng sẽ có người đến tặng em giày ngay đấy, chân của em vừa nhỏ vừa xinh, một đôi giày đẹp mới có thể đưa nó đến nơi tốt đẹp. Địa vị đôi chân của em có thể vượt xa vị trí khuôn mặt của em trong đám con gái nhiều lắm đấy.”

Kiểu khen ngợi cay độc vừa đấm vừa xoa này, ghê gớm hơn bác Trương nhiều! Nhưng mà ngày nào tôi cũng phải chường bộ mặt này ra gặp người khác, chứ không phải chường cái chân này… vậy nên, sau này có thể không khen kiểu này hoặc là đừng khen như vậy nữa.

Đến lượt Tiểu Dư khám, bác sĩ Trương lại bắt đầu từ mắt tai mũi họng. Lúc khám đến mắt, bác sĩ Trương nghiêm túc nói: “Thủy tinh thể mờ lắm, đục thủy tinh thể rồi.”

Tiểu Dư giật mình, cô nàng đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: “Không thể nào! Từ nhỏ em đã như vậy rồi.”

“À, vậy là đục thủy tinh thể bẩm sinh rồi.”

Toát mồ hôi… bác sĩ Trương à, ‘bẩm sinh’ định nghĩa như vậy sao?

“Em không tin! Bác sĩ như anh nhất định là lang băm rồi. Lại còn xem bói cho người ta nữa chứ!” Tiểu Dư nổi giận đùng đùng nói rồi lập tức kéo tôi rời khỏi đó.

Tôi quay lại nhìn bác sĩ Trương xin lỗi, bác sĩ Trương lại chẳng mảy may tức giận, mặt mày khẽ cười, anh ta nói câu gì đó mà tôi không nghe rõ.

Tiểu Dư vừa quay về thì đứng ngồi không yên, cơm trưa cũng không ăn mà chạy ngay đến bệnh viện mắt. Còn trong lòng tôi lại nghĩ đến chuyện Viên Duyệt vô cùng lạnh lùng với mình sáng nay, dĩ nhiên cũng không tự nhiên đến chào hỏi tôi giống như trước kia, chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện sự thật đen đủi trong CS sao?? Nghĩ đến đây, tất nhiên tôi cũng chẳng còn thấy muốn ăn, cứ ngồi thừ ra đó, tôi định đi đến kí túc nam để hỏi cho rõ. Vừa hay tôi gặp được Vương Cát dưới tầng, cậu ta nói Viên Duyệt đã đi đến tòa nhà khoa. Tôi nghe vậy cũng vội vàng nhảy lên xe đạp, phóng thẳng tới đó.

Lúc sắp đến tòa nhà của khoa, từ xa tôi đã thấy Viên Duyệt bước vào khu nhà Vật lý, tôi cũng vội vàng dừng xe bước vào. Gặp Ngô Ngọc mới biết Viên Duyệt đến phòng 306. Lúc này, mỗi bước chân đến gần phòng 306, suy nghĩ tỏ tình nghiêm túc lại vững chắc thêm một phần. Lúc đi đén cửa phòng 306, dũng khí và lòng tin của tôi đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. (Người không biết không sợ, từ trước đến giờ cô không thiếu cái dũng khí gì đó đâu!)

Tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy Viên Duyệt ngồi quay lưng lại phía tôi, thấy tôi bước vào, cậu ta kinh hãi quay đầu lại nhìn. Tôi đóng cửa lại, cơ thể cậu ta lại hơi nghiêng về sau một chút, chống vào cạnh bàn. Đại ca à, đâu phải tôi muốn cưỡng gian anh đâu, thái độ và động tác đó của anh có phải quá phù hợp với mấy cảnh cưỡng gian không vậy? Tôi quyết định nhân lúc cậu ta còn chưa kịp phản kháng, tiên hạ thủ vi cường*, tôi vội tiến lên hai bước đến gần cậu ta quyết định tỏ tình!

(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế)

Nhưng đúng lúc tôi muốn tỏ tình thì đột nhiên đầu tôi lại trống rỗng, chỉ buột miệng nói lớn: “Viên Duyệt, mình thích cậu, đây tuyệt đối là thật lòng đấy, mong cậu đừng nghi ngờ! Mình hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, quen với mình!”

Giọng của tôi cực kỳ vang vọng, thậm chí còn có vài âm trễ. Viên Duyệt sững người một lúc, sau khi hồi hồn lại mới quay đầu tắt microphone trên bàn, kế đó đứng dậy, thái độ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cậu thật sự không hợp với mình! Cảm ơn ý tốt của cậu.”

Microphone? Lúc này thì lời từ chối của Viên Duyệt so với sự đả kích từ cái microphone kia, ngược lại có vẻ trở nên nhỏ nhặt không đáng kể. Tôi đưa tay chỉ vào cái microphone, “Cái kia…”

Tôi dường như còn căng thẳng hơn trước lúc tỏ tình, chỉ nghe Viên Duyệt đáp: “Từ hôm nay trở đi mình phụ trách chương trình phát thanh buổi trưa cho khoa!”

Choáng… Đầu óc tôi thoáng chốc bị ứ máu, cái đầu vốn không được lí trí lập tức rơi vào tình trạng không có giới hạn, tôi nghĩ dù sao việc cũng đã đến nước này, nhất định phải làm cho mình hoàn toàn từ bỏ, vậy nên tôi cắn môi, kiên quyết nói: “Viên Duyệt, mong cậu hãy xem xét quyết tâm và tình cảm của mình khi tỏ tình trước mặt mọi người trong toàn khoa, mong cậu hãy xem xét thận trọng lại một lần nữa đi, cho dù chỉ có một chút khả năng thì xin cậu hãy nói với mình.”

Vien Duyệt hình như có chút khó xử, lần này cậu ta cúi đầu sâu sắc với tôi, tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Thực sự xin lỗi, thật sự là một chút khả năng cũng không có.”

Tình cảnh lúc này khiến tôi nhớ đến cô nữ sinh khoa Toán đã từ chối Ngô Ngọc trong ngày đầu tiên khai giảng. Có điều, sau khi xác nhận lại một lần nữa thì ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi quay người đi ra ngoài cửa. Ra khỏi phòng 306, vừa hay gặp được Ngô Ngọc đứng bên ngoài, thái độ của cậu ta vô cùng phức tạp, tôi nhìn không hiểu. Tôi cười khổ nói với cậu ta:

“Xem ra mình còn thê thảm hơn lần tỏ tình của cậu hôm đó rồi, có cảm nhận được một chút chút cảm giác của cậu hôm ấy nữa.”

Nói xong, tôi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà khoa. Tôi vốn muốn khóc một chút nhưng cuối cùng nước mắt chỉ xoay trong hốc mắt chứ không chảy ra ngoài, không phải tôi không muốn khóc mà có lẽ người không yêu tôi không xứng đáng để tôi phải khóc chăng. Tôi thầm an ủi bản thân, cũng may Viên Duyệt chỉ là phát thanh viên của khoa, nếu cậu ta là phát thanh viên của trường thì bây giờ tôi đúng là tuyệt vọng rồi. Vậy nên bây giờ tình hình của tôi vẫn rất lạc quan. (Xem đi, người bình thường có đạt được cảnh giới này không?)

Không ngờ chỉ chưa đến một giờ đồng hồ, tất cả đều trở lại bình thường, đối với tôi mà nói thì đây giống như một giấc mơ kỳ lạ lúc ngủ trưa vậy. Buổi chiều, tôi lên lớp như bình thường, nhưng chuyện như thế này truyền đi còn nhanh hơn gió, dường như ai ai cũng biết. Hai tiết học bất giác trôi qua, vừa hết giờ Vũ Đạo đã cầm một tờ giấy đi vào.

“Các em, kết quả bài trắc nghiệm tâm lý mà các em mong ngóng đã lâu có rồi đây.”

(Sinh viên: Bọn em chẳng mong ngóng gì ráo!)

“Khoa ta vẫn giống như mọi khi, tỉ lệ không đạt tiêu chuẩn cao hơn các khoa khác một chút. (Trường học liệu có từng xem xét đến nguyên nhân từ thầy giáo hướng dẫn không?) Những sinh viên tôi đọc tên ở lại, Lý Băng (Quả nhiên, ông thần này chạy sao được lưới trời), Vương Cát (Tên này nhìn qua rất bình thường, lại thông minh như vậy cơ mà, có lẽ cố tình vì cô giáo xinh đẹp gợi cảm rồi)…”

Nghe hết một lượt, vẫn chưa có tên tôi, lòng tôi vừa mừng vừa buồn, mừng là không phải mắt chọi mắt với thầy giáo tâm lý, buồn là vì tôi trả lời ngược, xem ra tâm lý của tôi hoàn toàn hoàn chỉnh! Đang đan xen vui buồn lẫn lộn, tôi lại thấy rất nhiều sinh viên trong khoa nhìn tôi vô cùng kinh ngạc, giống như đang rất ý kiến vì trong danh sách không có tôi. Mẹ nó chứ, ý kiến của mọi người đúng là hiếm khi đồng nhất, chẳng lẽ tôi đạt tiêu chuẩn là việc kỳ quái lớn lao lắm sao? Cuối cùng có một sinh viên không nhịn được lên tiếng, tôi nhìn qua thấy đó là Lý Tiêu, cậu ta vẫn luôn rất ghét tôi.

“Thầy Võ, bọn em nghi ngờ tính khoa học của bài thi, vì sao có vài người biểu hiện rất không bình thường mà lại vẫn đạt tiêu chuẩn chứ?”

Nói xong, cậu ta và mấy sinh viên xung quanh nhất tề nhìn về phía tôi, tôi thực sự thấy xấu hổ… nhưng người ta vẫn chưa được chỉ tên gọi họ, mặc dù tôi đang bừng lửa giận nhưng cũng không tiện phát tác. Chợt nghe thấy Vũ Đạo thản nhiên giải thích:

“Điểm cao nhất khoa chúng ta là… Vưu Dung.”

Lời vừa dứt, những tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Đứt… trả lời ngược thì được điểm cao nhất, thiên ơi, lý ơi, mày ở đâu. (Thiên lý: Tôi vẫn luôn ở đây.)

“Vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết, mọi người yên lặng.”

Mọi người trật tự lại, Vũ Đạo tiếp tục nói: “Vì bạn thành tích của bạn Vưu Dung quá cao, vậy nên cũng là đối tượng được đề nghị tư vấn.”

“Vì sao?” Tôi đứng dậy chất vấn.

“Nguyên nhân chỉ có một, mặc dù em không bình thường như bọn họ nhưng em lại tương đối thông minh, hơn nữa có thể hiểu biết khách quan bản thân mình, biết căn cứ vào tình hình của bản thân để trả lời ngược lại đáp án.” Vũ Đạo bình thản đáp, nhưng tôi lại như đang bị anh ta bịt miệng không sao nói nổi nên lời.

Sau đó, mấy người chúng tôi bị ở lại, những sinh viên khác rời khỏi giảng đường. nam sinh vui mừng hớn hở vì được sắp xếp với mấy cô giáo tâm lý, nói là tối nay bắt đầu học thêm luôn. Nữ sinh chỉ có mình tôi, sau khi đợi nam sinh đi hết, giảng đường chỉ còn lại hai người Vũ Đạo và tôi, Vũ Đạo mới nói với tôi: “Tối nay bảy giờ em đến quán cà phê ngoài cửa nam đợi giáo viên.”

“Giáo viên nào vậy, muốn phụ đạo tâm lý ở đó sao?”

“Em đến đó là biết.” Vũ Đạo giấu kín như bưng, “Ngoài ra, chuyện tiết mục của em thương lượng như thế nào rồi?”

Tôi giới thiệu đơn giản với anh ta tiết mục mà mẹ chuẩn bị cho tôi, Vũ Đạo nhịn cười nghe xong mới cảm khái nói: “May mà mẹ chúng ta nghĩ ra được.”

“Đừng gọi mẹ chúng ta, mẹ chúng ta nữa, bà ấy cho phép anh gọi như vậy nhưng tôi thì chưa đâu.” Tôi khó chịu nói, “Đúng rồi, tiết mục này tôi cần có một trợ thủ. Trợ thủ ấy, anh cũng biết mà, cần có sức lực, tốt nhất mạnh mẽ giống thầy giáo thể dục ấy.”

“À, vậy tìm Trương Văn đi, để tôi nói với cậu ta.” Vũ Đạo lập tức đồng ý.

Trương Văn là con lừa ngu ngốc nhà anh à, anh kêu anh ta làm cái gì chứ, anh ta thì làm được cái gì, không hiểu thầy Trương Văn và Vũ Đạo quan hệ bạn bè tốt thế nào. Tôi thấy mọi việc đã nói xong nên định rời đi thì lại bị Vũ Đạo gọi lại, “Nghe nói buổi trưa em lại tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng và danh tiếng của mình hả, mới có mấy tiếng tôi không ở trường, em đã ầm ĩ đến mức có tiếng trong đám đàn anh đàn chị rồi đấy. Cuộc sống của em đúng là rất đặc sắc!”

“Đúng vậy, cuộc sống của tôi phong phú lắm, anh ghen tị à?”

“Ừm, nói thực, cũng có chút chút đấy.” Thái độ của Vũ Đạo đột nhiên có vài phần nghiêm túc.

Tôi không phục, nói: “Chẳng lẽ con gái không thể chủ động tỏ tình sao? Chẳng qua là lúc tôi tỏ tình với Viên Duyệt, không cẩn thận đúng lúc bị đài phát thanh phát ra ngoài thôi mà.”

“Sao người khác lại không có cái ‘không cẩn thận’ như thế nhỉ.” Vũ Đạo buồn bã nói, “Nghe nói lần này em bị Viên Duyệt từ chối triệt để rồi hả.”

“Xời, không ghê gớm vậy đâu!” Tôi giả vờ thoải mái.

“Ừm, đúng là không ghê gớm vậy!” Vũ Đạo nói ám chỉ rồi nhìn xuống ngực tôi.

Mẹ nó chứ, cái tên cầm thú nhà anh, anh nhìn đi đâu vậy? Đặt cho tôi cái biệt hiệu ‘ngực to’, tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu, bây giờ lại còn sỉ nhục tôi. Tôi tức đến mức co chân lên định đạp anh ta, vốn động tác nhanh đột ngột nhưng không ngờ Vũ Đạo lại đưa tay chụp chân tôi lại, thái độ lại vô cùng bất ngờ, giống như động tác chụp lấy đó hoàn toàn xuất phát từ phản ứng theo bản năng. Tôi kinh ngạc nhìn Vũ Đạo, Vũ Đạo lúc này mới bỏ chân tôi ra, cười hi hi nói: “Thất tình rồi trút giận là việc nên làm, nhưng đánh thầy giáo là không được.”

Lúc bỏ chân tôi ra, có thể thôi thoáng mất cân bằng, anh ta lại vội vàng đỡ lấy eo của tôi, tôi cảm thấy bàn tay của Vũ Đạo trên eo mình rất chắc chắn rất ấm áp, vội vàng lùi lại đứng vững. Vũ Đạo mặt mày vui vẻ nói: “Tôi thấy em thất tình hình như không đau lòng lắm nhỉ.”

Tôi không nói không rằng, cúi đầu đi thẳng, Vũ Đạo nhìn theo bóng lưng tôi khẩn khoản nói: “Em đang làm việc tốt đấy, tha cho Viên Duyệt một đường sống đi!”

Mẹ nhà nó, cái tên thầy giáo cầm thú nhà anh, đây là lời khuyên cho người thất tình sao! Hơn nữa vừa rồi tôi tung một cước không trúng, xem ra sau này phải chăm chỉ học Không thủ đạo rồi!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru